Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

Luận văn và những cái Củ Chuối - Bonus The Boyz Vids

Luận văn - 2 từ đơn giản nhưng khi bắt tay vào thực hiện thì ôi thôi, 1 đống củ chuối từ đâu rơi ập xuống đầu mình!

Thứ nhứt: việc nhờ thầy Hùng ko thành công, bị đẩy sang người hướng dẫn bên ngoài...


Thứ hai: trong quá trình làm, tài liệu thì thiếu, cách viết thì ẩu, và kết quả là tổng thể nội dung cái lv đc đem ra so sánh với... shit! Ôi, 4 năm Đại học của mềnh cũng đc đem ra so sánh với.. shit luôn!

Thứ ba: Ngồi chờ mốc mặt để được sửa lần 2, cuối cùng cô cho 1 câu "cứ thế mà in", thế là mất toi buổi sáng Chủ Nhật chết dí ở chỗ in... để rồi sáng hôm sau tất tưởi ra lấy..

Thứ tư: Ra đến nơi, con mèo hen của cửa hàng chễm chệ kê đít lên "4 năm đại học" của mình, mụ chủ còn dẻo mỏ "con mèo này may mắn lắm"... vâng, chả biết may thế nào, sau kể tiếp...

Thứ năm: may mắn lắm cơ, đến trường tái ngộ với con vợ, con Trang bỉm, gặp Mụ già, Kim Râu râu, và phát hiện ra cái... shit của mềnh nó khối lỗi, từ lỗi footnote cho đến endnote, làm linh tinh bù lu bù loa, và chưa đến hồi tệ nhất đâu..

Thứ sáu: 2 đứa (mềnh và con vợ mềnh) lò dò đi lên Tổ bộ môn, rõ ràng đã dí sát 4 con mắt (thực ra là 6, con vợ mềnh đeo kiếng) vào đọc, ghi là "SV nộp luận văn dưới văn phòng khoa", thế mà vẫn thò mặt vào tổ bộ môn, gặp đúng cảnh các thầy cô đang.. bụp (chắc vừa họp vừa bụp, ai biết), bị đuổi xuống dưới tức thì, 2 đứa xấu hổ phi luôn, chả kịp nhìn xem thầy cô đang.. ăn gì...

Thứ bảy: Lọ mọ vào văn phòng khoa, đang lúc chúng nó (những đứa khác) đang nộp Báo cáo với Chuyên đề thực tập... 2 đứa ôm khệ nệ 6 quyển LV đỏ choét nặng như cùm đứng trơ trơ 1 góc, chắc chính vì thế mà cô Quyên (ko đc gọi là mụ, bất lịch sự...) ghét...

Thứ tám: Và kết quả của ghét là ngồi chờ mốc mặt 1 lúc lâu mới tới lượt nộp, cô chưa nói gì mình, nhưng biết cái thói văn phòng ngồi lâu ngứa đít lây sang ngứa mồm cho nên chửi xéo mấy đứa đằng sau, đến khổ, cho 1 cái ví dụ nghe nó tởm lợm hen:

"Trò: cô ơi cho em nộp luận văn"
"Cô: luận văn nào, tiến sĩ, thạc sĩ, giáo sư, hay cử nhân..." với cái giọng phải gọi là shit con mèo hen lúc sáng gọi = cụ xưng con. Chẹp...

Rồi, và hệ quả là cô soi cho 1 phát lỗi, số là trong quá trình làm LV, chả để ý xem cô Lê Đức Hạnh chức danh gì, lúc type cái bìa cũng ko để ý, và bây giờ là lúc bị "đập", thôi, ngậm ngùi mang ra ngoài, ghi vỏn vẹn có cái "Người hướng dẫn: Lê Đức Hạnh"... chết dở.


Thứ chín: con vợ mình chung số phận, 1 lúc sau cũng cúp đuôi đi ra, tiu nghỉu vì cái chữ Tiến sĩ viết tắt nó in... ko hoa... Ồ mai gốt: bệnh hình thức tái phát!
Gọi 2 lần di động cho cô Hạnh nhưng không cầm máy, mấy lần trước đã ngại chết đi đc, ừ thì cô bận, cô bận nên em càng ngại làm phiền cô.. ngồi đực mặt ra trong khi con vợ nó đi sửa rồi...

Thứ mười: Đang tiến thoãi lưỡng nan liệu có nên lên tổ bộ môn hỏi direct cô Ngân ko thì may quá cô thướt tha yêu kiều đi ... xẹt qua mặt mình, con Trang hô "Cô kìa...", làm mình bấn theo, bật ngay trước mặt cô làm cô giật mình... nhưng cô cười tươi, còn khen làm đẹp thế, nhưng sau đấy thì bảo sao ko để ý cái lỗi này, mềnh cười trừ bẩu là em wên (anh xì tanh mà cô)... Đấy, cô em hiền thục dịu dàng với sv thế chứ, ai như...

Thứ mười một: 1 tay vác túi cho con vợ, 1 tay bưng nguyên 5 quyển LV giờ nặng..hơn cùm, đồng hồ đã ngả dần về 10h30, cuốc bộ ra tận HP để sửa lại... may mà chỉ cần in cái tên rồi dán đè lên... trông vừa bẩn vừa xấu vừa shit vừa ngu... mình với con vợ và Kim râu râu (đi cùng hóng chuyện) cười trừ: Để có kỉ niệm cho nhớ... (mình lầm bẩm: nhớ cái... shit)

Thứ mười hai: giờ đã xong việc, làm lại 4 quyển, quyển mình giữ dek cần, trên đường đi về trường đạp nguyên viên sỏi sắc cạnh, nó xuyên qua dép xốp đâm vào chân... kêu oai oái... may mà nó ko phải đinh, ko thì...

Thứ mười ba: 2 đứa lếch thếch vác LV về đến nơi thì ôi thôi, cô Quyên sau hồi xỉ vả nói đểu nói xoáy sv đã đi đâu mất, quay ngược lại chỗ bạn Kim đang ngồi để lấy nốt quyển LV thứ 5 cho bạn còn về, mới biết là còn cái lịch nộp học phí, mặc dù từ sau tết có đi học cái quái gì đâu... thêm 1 động lực để sớm rời khỏi cái nơi bòn rút tiền của người ta...

Cái này thì ko gọi là thứ 14, 1 lúc sau quay lại văn phòng khoa thì 1 cô khác, già hơn, giọng bớt nanh nọc hơn nhưng bù lại... chả biết cái gì đứng vào thu, và thế là 2 đứa tranh thủ nộp luôn, bụng chắc mẩm: nếu cô Quyên ở đấy, có khi vạch ra chục lỗi nữa...

Đấy, tính đến h tổng cộng tiền làm LV chỉ mới in đóng bìa thiếu vài k tròn 250k, chưa tính... 2k tiền sửa. Trong khi đó công tác cảm ơn hậu trường người hướng dẫn còn ko biết tiến triển ra sao.

Đời còn gì vui hơn, các bạn nhể!

Bonus: The Boyz

Chẹp, quay đi quay lại tháng 5 sắp cận kề, vây là chỉ chưa đầy 1 tháng nữa là Better Tour của The Boyz sẽ khởi động trong khi mình chết dí với cái LV và môn thi TN.

Thông tin từ website của The Boyz là các anh đang gấp rút tập rượt cho những dance move mới, háo hức cũng ko nổi vì nếu nhanh đến tháng... 11 năm nay mới có DVD (nếu có). Pờ nít: làm ơn cho tôi xin ít tiền tôi sang Ireland để xem Better Tour!

Mất tích từ sau đêm diễn cuối năm tại O2, tháng 3 và tháng 4 vừa qua The Boyz xuất hiện trong 2 chương trình, cái thứ nhất là 1 talent show, cái thứ 2 là trong Meteor Awards, rất tiếc các anh bị trượt giải về tay Westlife (chả biết nên vui hay buồn vì giờ... mềnh bấn cả 2... hehe).

Nhắc đến Westlife mới nhớ, làm ơn có ai biết chỗ nào đặt may theo yêu cầu rẻ và đẹp ko, mềnh muốn làm 1 bộ đờ mi giống anh Nicky mặt trong 3 bài Easy Way, If I let you go với lại Mandy...


Boyzone - Love You Anyway - The All Ireland Talent Show (Ronan đổi kiểu tóc giống với Steve, nhìn cười gần chết, Keith cũng đổi kiểu tóc, nhìn đẹp hơn...)



Boyzone - Love You Anyway - The Meteor Ireland Music Awards 2009 (Mikey mặc cái bộ nhìn ko mê đc >.<)




Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009

Cô Tâm và Hà Nội - 24/4/2009

Phải 2 ngày sau mới post lên được, nguyên nhân là do quá bấn với cái luận văn chết tiệt ấy...


Tình hình là sau 2, 3 ngày thấp thỏm chờ cái danh sách BĐH FC HN post lên, cuối cùng cái tên mềnh cũng chễm chệ trong danh sách (ở tít gần cuối, ặc ặc! )...

Ko sao, sắp được gặp cô, thế là vui , bổi hồi bồi hồi đi sạc pin máy ảnh mà quên bố nó cái máy quay...

Thấp thỏm chờ đến 2h30 chiều, rồi cùng hành quân với FC HN lên đến điểm hẹn, mà giờ vẫn ko thể nhớ ra tên cái quán cafe nổi Hồ Tây ấy nó tên gì, chỉ biết nó nằm sau cái trường yêu quái cấp 3 của mềnh: Chết Vì Ắn - í nhộn: Chu Văn An.

Ngồi đạp bơm bóng bay đc có chục cái thì mệt bở hơi tai (chắc do ko ngủ trưa, thiếu năng lượng đây mà)... ngồi 1 lúc... lâu la thì cô Tâm tới. Hôm ấy cô diện áo trắng, váy hồng, cột tóc... giản dị lắm í.

Chị Tâm, cô Tâm, bạn có thể gọi Tâm bằng bất cứ nhân xưng gì, nhưng Tâm vẫn chỉ là Tâm thôi, một Mỹ Tâm mộc mạc, ít trang điểm nhưng vẫn rất duyên và xinh xắn.

Ai bảo Mỹ Tâm không trang điểm là xấu, ai bảo Mỹ Tâm trả lời thiếu suy nghĩ, tui sẽ tiến tới, rút dép phang thẳng vào mặt kẻ đó, bồi thêm mấy quả phật thủ và tráng miệng bằng chục cái lên gối, trước khi kết thúc hoành tráng bằng dăm cái tát.

Mỹ Tâm ngày hôm ấy không còn là một ca sĩ hàng đầu của Việt Nam, không còn là một ngôi sao mà người ta hay gán cho cái chữ "chảnh"... Cô gần gũi với fan hơn bao giờ hết, dù biết nhiều lúc bị fan vây quanh bấm máy ảnh lia lịa, nhưng cô vẫn nở nụ cười tươi...

Tâm tâm sự về nhiều chuyện, trả lời hết các thắc mắc của fan (mà ko hiểu sao cái lúc ấy ít câu hỏi thế), không quên thi thoảng chêm vài câu nói đùa và cùng fan cười tít mắt... Tâm của tui đấy! ^^

Mình cũng bon chen hỏi đc dăm câu, câu đầu tiên là ngu nhất sau khi nghĩ cả buổi mới "phọt" ra: trong 2 bài Ngày anh ra đi và Vũ điệu France cho anh chị thích bài nào nhất??? Ôi hỏi đến là ngu, cô trả lời bài nào cũng thích, mỗi bài 1 tâm trạng, bạn hỏi thế thì khó quá, nhưng chị thích bài Vũ điệu France cho anh hơn... Iem nhất trí.. hí hí!

Chưa hết, sau đấy mình nhớ còn chêm đến vài câu nữa: tỉ dụ như trước giờ biểu diễn tại đêm diễn TP HCM, biết trời mưa chị có lo không? Cô trả lời dài ơi là dài và đây là lúc tiếc đứt ruột vì ko mang máy quay >.<. Nên giờ ko nhớ cô nói chính xác những gì, lại còn nhìn mình mấy lần... chết mất!

Thời gian trôi nhanh thế, vèo 1 cái là cô đứng lên ra vìa.. ôi cô Tâm ơi, tối nay con chết dở vì hết tiền mà ko đc xem cô diễn ở HGX, đến bao h con mới gặp cô đây.. huhu... khóc hít nước mắt!

Về đến nhà, tí ta tí toáy thì đoạn clip quay cô hát Bèo dạt mây trôi hay phê con tê tê xóa bố nó mất, thế là xong... ngồi ngẩn ngơ mắt nhìn ngây thơ mất vài h... tổng cộng album có 124 cái ảnh. Chụp ở... 1 góc độ (tạo đứng 1 chỗ, tính mình là thế , chả bon chen bao h, chỉ xô đạp ủn đẩy dẫm bẹp thôi! ).

May mắn gỡ gạc được DVD mình xếp lên cho cô kí được cô Tâm kí ghi hẳn là "To Minh Đạo...", kí cả card lẫn pic book... và sau đó lại nằm lăn ra kêo gào đập chân đập tay như chị Dậu lên cơn: sao mình ngu thế, viết là em Geo có hay hơn ko? ôi, tiếc tập mũ nnnnn...

Chỉ trưng đại diện chục cái đẹp nhứt, còn lại vô photobucket mà xiem.. nhá!

Quên, cho chốt nốt câu này: Sau buổi giao lưu, thế mới biết tại sao mình cuồng Mỹ Tâm đến vậy, và đến giờ, đó là female idol duy nhất của mình... Ồ Mai Gốt!
















































Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

Hồi tưởng lại một vài kí ức cũ khi thời cấp 3, bấn bài Nhịp đập dại khờ nhất Vol4... bi giờ, gần 5 năm sau, nghe lại sao cảm giác vẫn cứ ... ca mê run ^^...

Phải công nhận 1 điều, những sáng tác của sis yêu có sức sống dai dẳng... nhất là Nhịp đập dại khờ...


"... mình anh thôi, và mình anh thôi làm tim em cháy lên tình yêu... nồng nàn..."

Nhịp Đập Dại Khờ



Tình yêu bỗng khát cháy khi ta gần nhau
Từ khi anh đến ấm êm bên đời
Trái tim em cuồng say
Hỡi người ơi! Bao lần em mơ
Đôi ta yêu nhau mãi mãi không rời
Dù ra sao tình em vẫn sẽ như ngày đầu

Giờ xa cách xác thân đi về đâu
Tình yêu em chỉ hiến dâng cho người
Biết đâu mang niềm đau
Và người xa mãi xa mãi như là chiêm bao
Trôi qua trong em để cứ thẫn thờ
Dại khờ kia dành cho em
Chỉ còn lại nỗi đau mà thôi

Rồi những đêm dài em khóc
Khi trong phút giây
Đôi ta chia tay để anh theo người
Tình nay đã tan vỡ
Còn đâu nữa chỉ là thế thôi!
Giọt nước mắt còn rơi mãi hay đã héo khô
Khi chia tay em đã trao một lời
Mình anh thôi và mình anh thôi
Làm tim em cháy lên tình yêu nồng nàn

Kỷ niệm xưa đôi ta nay đã cố quên đi thật rồi
Mà sao em không quên được người
Hình anh như mãi quanh đây
Thời gian như không xóa tan đi
hết bao yêu thương với người
Để lòng em thêm đau vì người mãi xa.
Trust only you...

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2009

Hi, Stranger!

Buổi tối hôm ấy, cậu đã đến, mang lại cho tớ một cảm giác tớ chưa bao giờ có trong đời... Xin chào, Người lạ...

http://img254.imageshack.us/img254/1065/14004381138e3bdf22b5.jpg

Đột ngột, không báo trước, cậu ùa đến như một cơn bão lớn, mạnh mẽ, quyết liệt và rất quyết đoán. Ngay từ những dòng đầu tiên hiện lên trên khung cửa sổ chat của YIM, tớ đã biết cậu là người luôn chủ động, luôn tiến tới đầu tiên.

Và vẫn là tớ, tớ của rụt rè và luôn sợ hãi, tớ lảng tránh câu hỏi của cậu để chúng ta có thể nói những chuyện khác, chuyện trên trời, dưới biển, nhưng cuối cùng nó lại quay về ngay từ lúc câu chuyện bắt đầu: cậu là ai, mình là ai... chúng ta đã từng quen nhau chưa..

Chưa, đối với tớ, cậu là một người xa lạ, trong buồi tối bình thường như bao ngày khác, cậu đến với tớ qua YIM, cậu mang đến một cảm giác mới lạ, ấm áp và đầy tin tưởng, và tớ, lần đầu tiên trong đời bước một chân ra khỏi thế giới riêng của mình, để đón nhận cậu, người lạ ạ!

Những gì chúng ta có với nhau - nghe thật buồn cười, tối ấy có thể gọi là "tình một đêm" - chúng ta chưa giáp mặt nhau dù chỉ một lần, chưa nói chuyện với nhau dù chỉ một lần, chúng ta chỉ là 2 người vô tình đụng độ nhau và rồi có những giây phút đẹp để được sống thật với lòng mình, để tớ được nói với cậu những điều chẳng ai được biết... "Tình một đêm", tục đấy nhưng mà cũng thanh đấy, dư vị của một mối quan hệ giữa những người lạ có với nhau: phút nào đó mãnh liệt, chốc nào đó bùng cháy, lát nào đó lại lắng xuống êm đềm thật nhẹ nhàng và sâu lắng.

Ngạc nhiên và rồi đến tò mò, tớ ngạc nhiên vì cậu chủ động làm quen với một người lạ - lúc ấy, ta với nhau là những người lạ. Tớ tò mò muốn biết cậu là người thế nào, ra sao... Khởi đầu bằng một loạt những sự trùng lặp đến ngạc nhiên, mà cậu cũng phải thốt lên "Ôi trời ơi", còn tớ, tớ càng không hiểu sao một người như cậu lại ngạc nhiên đến thế? Cậu là ai hả người lạ? Cậu muốn gì ở tớ, một người lạ cũng như cậu?

Chúng ta bắt đầu câu chuyện chẳng khó khăn chút nào, nó cứ tự ùa đến mà như cậu nói với tớ: không dứt ra được, cứ hết chuyện này rồi đến chuyện khác... Câu chuyện buổi tối cứ thế trôi vèo vèo cho đến lúc cậu hỏi: "11h30 tối nay on được không?", tất nhiên là được chứ, tớ có mất gì đâu, cậu có mất gì đâu.. và lần đầu tiên, tớ cho cậu biết tên thật của tớ, điều tớ lảng tránh ngay từ khi bắt đầu câu chuyện của chúng ta, bởi giờ đây, tớ cảm thấy không còn nghi ngại gì ở cậu, bức tường bảo vệ dựng chắn giữa chúng ta coi như đã hạ xuống được một phần. Một phần thôi nhưng là cố gắng rất rất nhiều từ phía tớ... và cậu là ai, vẫn là một Người lạ...

11h45, tớ không thấp thỏm đâu, tớ chẳng mong đợi đâu, bởi chúng ta đã có gì với nhau? Nực cười nhỉ, một cuộc đối thoại ảo mà thật giữa 2 kẻ xa lạ chẳng có gì níu kéo tớ cũng như cậu, nhưng sao tớ vẫn ko rời bàn phím, mắt không rời màn hình, chờ đợi dù chỉ có 1% cơ hội: cậu sẽ online và buzz tớ.

Và cậu ở đó, lại gọi tớ, và cũng vội vã bằng những câu thoại rất ngắn như giục giã tớ phải đáp lời ngay... cậu mà, cậu thích những câu ngắn, nhanh, gọn, còn tớ, tỉ mẩn gõ những câu dài dằng dặc nhưng thằng ngốc chẳng hiểu cậu có kiên nhẫn mà đọc không. Ấy vậy mà cuộc nói chuyện vẫn kéo dài cho tới gần 2h sáng.

Tớ, giờ đây đã biết cậu rõ hơn 1 chút, chỉ 1 chút thôi cũng đủ bù vào 10% nghi ngại còn lại trong số 100% tin tưởng tớ dành cho cậu. Người lạ: tớ đã biết tên cậu, học ở đâu, sống ở đâu. Chỉ có vậy thôi cậu ạ, nhưng tớ vẫn tin tưởng cậu để mà chẳng che dấu gì hết về mình. Cậu năng động, luôn tự tin vào bản thân, cậu sống với tiêu chí "Cuộc sống là đầy những sự lựa chọn", cậu chọn cách sống thật đẹp, thật đáng khâm phục và nhiều mơ ước... Cậu luôn tiến tới, nắm lấy cơ hội mà không cần cân nhắc thiệt hơn... cậu tận hưởng cuộc sống thật vốn có, chấp nhận bị tổn thương để có được hạnh phúc...

Và thật sự làm tớ sợ hãi hơn, hóa ra cậu đã biết tớ, biết không cần thông qua cái nhìn vô tình trên đường, biết không phải là tận mắt sờ tận tay.. cậu biết tớ qua những lời kể, mà cho đến bây giờ tớ vẫn đang rối trong mớ bòng bong để đoán già đoán non người đã kể là ai...

Cậu đã biết tớ, từ hơn 4 năm trước, khi người đó cứ nhồi nhét những câu chuyện của 1 boy chuyên Văn lớp 10D4 duy nhất của Chu Văn An vào đầu cậu.. nói nói như thể những câu chuyện đó (thật hay không thì không biết) cứ bị người bạn đó lặp đi lặp lại... và cậu ấn tượng và có phần khâm phục tớ... Tớ thốt lên "Chúa ơi, lần đầu tiên có người khâm phục mình...".

Tớ không giỏi, tớ tự ti và luôn xấu hổ về mình, vậy mà lần đầu tiên trong đời tớ có người để mà "ấn tượng vì mình"... không phải vì tớ tài giỏi mà vì tớ đã đc học Chuyên Văn, học cái môn mà cậu suýt tí nữa thi vào nhưng rồi lại thôi... lúc ấy, cậu chưa phải là cậu của bây giờ, cậu giống tớ khi bị chi phối bởi người khác nên cậu thấy ấn tượng với tớ bởi tớ đã làm điều tớ muốn: học Văn.

Cậu liên tục "gào" lên "Oh my god, ôi chúa ơi"... và lặp đi lặp lại: thế giới sao rộng lớn nhưng lại bé nhỏ đến thế, cậu và tớ có đến 7 điểm trùng nhau, vâng, cậu lại tỉ mẩn ngồi đếm từng điểm một và làm tớ bất ngờ thực sự đến giật thót mình khi nói: "Thế thì tớ biết cậu là ai rồi..."

Tớ, bị một người lạ như cậu lôi vào trò chơi "Sự thật", cậu hỏi câu nào, Đ hay S là tớ tự nói ra hết... Ôi tớ lúc đó không tự nhận ra mình, 1 con người luôn đề phòng, luôn cảnh giác, luôn cẩn thận với mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên hiền lành, ngoan ngoãn như một con cừu...

Nhưng thật may, cậu không phải là sói.. cậu đơn giản là một người lạ vô tình làm quen với chính người cách đây nhiều năm đã gây ấn tượng cho cậu, hình ảnh tớ phai nhạt dần theo thời gian và đây, tối hôm ấy, chúng ta face to face - đối mặt qua.. yahoo và cả 2 đều giật mình: Ừ, thế giới nhỏ quá đi thôi...

Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chỉ qua những lời kể vu vơ (đúng hay sai tớ còn chưa biết, cậu cũng chẳng biết) về tớ hồi đó, giờ đây sau bằng ấy thời gian, cậu ngồi "đọc" tớ ra từng tí một... Thề có chúa, tớ còn chưa định nghĩa hết con người mình thì cậu, người lạ ạ, cậu đọc tớ ra như đọc một cuốn tiểu thuyết đơn giản phơi bày ngay trước mắt cậu: Cậu biết tớ là ai, tớ như thế nào, tớ sống ra sao, tớ muốn gì, khao khát gì và sợ hãi những gì...

Trong khi tớ vẫn đang định nghĩa cậu, tra cậu trong từ điển sống của tớ để tìm xem cậu thực sự là ai... tớ muốn biết nhiều về cậu như cậu biết tất cả về tớ, con người tớ vậy... Một phần nào đó, tớ hiểu cậu và tớ giống nhau, giống đến kì lạ và có những điểm chung đến kì lạ..

Cậu và tớ, dành hầu như tất cả thời gian để nói về nhau, nói về cuộc sống, nói về phong cách sống, chúng ta biết mình không phải như 99% những người còn lại trong thế giới của chúng ta... Tớ thấy mừng, mừng thật sự vì vô tình quen được người như cậu, muốn một thứ mà tớ thèm muốn từ lâu...

11h45, cái thời khắc mà cậu gọi rất dễ thương là "the first date" của chúng ta, cậu hồ hởi nói với tớ khi thấy tớ reply lại "tớ không muốn cậu biến mất, ít nhất thì cũng phải có một chút ràng buộc chứ...". Tớ chẳng thèm quan tâm cậu đang tán tỉnh hay cò cưa gì tớ, tớ chết giấc với câu đó... tớ cảm thấy mình là một cái gì đó đặc biệt trong mắt cậu... và hơn thế nữa...

Cậu biết tớ muốn gì, cần gì, và rồi cậu đề nghị "hãy để tớ.. phá đảo cậu nhé"... Cậu thật tự tin vào chính mình. cậu thật đáng nể vì luôn là người chủ động đưa ra những đề nghị... cực shock.

Cậu nói rằng, hãy để cậu là người giúp tớ bước ra khỏi thế giới ảo của mình, thế giới tớ đã tự tạo bao bọc quanh mình từ rất rất lâu mà không bao giờ muốn bước ra ngoài, cậu nói hãy đưa tay đây, cậu sẽ kéo tớ ra... Lúc ấy, ngay chính lúc ấy, đó là điều tớ khao khát nhất.

NHƯNG... chính lúc ấy, con người thật của tớ hiện ra, như cậu đã từng trách, từng "mắng" tớ rằng: Đừng có Nếu.. Thì.. , đừng có Nhưng nữa, cuộc sống là sự lựa chọn, hãy sống nhiệt tình, hết mình đi và đừng lùi bước.. không thể lúc nào cũng tính toán Nếu.. Thì.... mãi được. Nhưng... cậu - Người lạ ơi, tớ và cậu, dù có cho rằng chúng ta nhiều điểm chung, dù cho rằng chúng ta có thể là dành cho nhau, nhưng nếu chuyện không thành, không đi đến đâu, không như chúng ta tưởng tượng, không như cậu muốn, không như tớ đợi... thì sao?

Cậu mang đến cho tớ một lựa chọn, tớ rụt rè không muốn chọn, tớ đặt ra hàng chục câu hỏi Nếu.. Thì... cho tương lai, tương lai của... 2 người lạ mặt.

Tớ tự nhủ, mình có nên thắp lên hi vọng không, mình có nên mong chờ không, mình có nên đón nhận lời đề nghị quá đỗi bất ngờ, tử tế và... rất đặc biệt của cậu không? Và tật xấu của tớ lại tái phát: tớ hỏi, tớ đặt câu Nếu... Thì... và càng dấn sâu vào câu chuyện, Tớ dần nhận ra sự thật: Không! Và tớ đoán cậu cũng đang dần nhận ra điều đó.

Những sự hồ hởi, sự nhiệt tình, lòng đam mê từ lúc đầu lắng xuống, và nhường chỗ lại cho sự thật... Tớ và cậu - Người lạ ơi, chúng ta không phải dành cho nhau...

Cậu - Người luôn sống năng động, hướng tới tương lai với một hành trang vững chắc: biết 3 thứ tiếng, yêu thích đọc tiểu thuyết, thơ, yêu ngôn ngữ học và văn hóa Châu Âu, đó là Cậu, Cậu ưa nhìn, hấp dẫn người xung quoanh, tự tin và phong cách... tớ tự hỏi: tại sao đến giờ cậu vẫn một mình như tớ, cậu nói ừ, có lẽ do tiêu chuẩn của cậu quá cao, và cậu kiêu...

Tớ - Người quen sống nội tâm, khép mình, không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật với những khát khao âm ỉ luôn cháy trong con tim, tớ chỉ biết 1 thứ tiếng, tiểu thuyết không phải món ưa thích mà là điện ảnh, tớ hay xấu hổ và thiếu tin tưởng vào bản thân, tớ không đẹp trai, không ưa nhìn, không hấp dẫn người xung quanh.. đó là Tớ.

Cậu - Cậu không tìm một người bạn thân, mà tìm kiếm người yêu, người yêu của cậu phải đảm nhận cả 2 vị trí: Bạn thân và Người yêu... cậu muốn người ấy phải đặc biệt, phải biết cậu, hiểu cậu như người bạn và những lúc cần người ấy là người yêu, yêu cậu như chính con người cậu vốn có... Cậu muốn người đó ít nhất phải tương đương mình về kiến thức, phải hiểu biết rộng, biết được đằng sau một câu thơ, một câu nhạc, một vở kịch mà cậu thích xem, thích đọc, thích suy ngẫm, thích tìm hiểu chúng có ý nghĩa gì... cậu muốn người đó sống rộng mở như cậu, yêu đời như cậu và phải thật xứng đôi với cậu...

Tớ - Tớ không biết mình muốn gì, cần gì, chỉ biết tớ khát khao yêu và được yêu... tớ sống trong thế giới mộng mơ nên mọi hình ảnh đều không có thực, đôi khi nó nhạt nhòa, nhưng có khi lại rõ nét, nó vừa thực vừa ảo, chập chờn trong tưởng tưởng của tớ. Tớ yêu những thứ lãng mạn không có thật, tớ yêu một nhân vật, một bộ phim, một tình tiết thật cảm động và dễ thương trong phim, bởi tớ biết, tớ sẽ không bao giờ được như thế.. Người thiếu thốn tình cảm như tớ, sống khép mình như tớ luôn có một khao khát bước ra bên ngoài, như cậu từng giục giã tớ từng câu, từng chữ: đã đến lúc tớ bước ra ngoài, đón nhận cậu và đón nhận thế giới hiện thực, cho dù nó tàn nhẫn, nó khắc nghiệt hay êm đềm nhẹ nhõm thì cũng là cuộc sống thực... Đã đến lúc tớ xé vỏ bọc bao quanh và bước ra... NHƯNG người lạ ơi, tớ chưa sẵn sàng.

Tớ và cậu - Tưởng chừng định mệnh cho chúng ta biết nhau hơn 5 năm trước, để 5 năm sau định mệnh lại cho chúng ta được gặp nhau qua những câu chữ khô khan bề ngoài nhưng thấm đẫm tình cảm bên trong nhưng rồi sự thật lại dùng đôi cánh rộng lớn của nó để bao phủ lên chúng ta - 2 người lạ.

Tớ sợ một ngày, khi cậu nhận ra tớ không phải là người cậu muốn, tớ sợ một ngày tớ thấy mình không xứng đáng với cậu, tớ sợ một ngày chúng ta không thể tiến tới một tình yêu đẹp như cả 2 đều tưởng tưởng, đều mong muốn khao khát, nhưng lại không thể lùi lại cái ngưỡng "bạn thân" mà cậu không muốn có... như vậy thì tớ sẽ ra sao, cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ buồn, sẽ đau khổ nhưng nó sẽ qua nhanh, rất nhanh bởi cậu là người rất mạnh mẽ, rất tự chủ và độc lập... chỉ còn lại tớ, giờ đây không thể quay về thế giới nhỏ bé tăm tối của mình, tớ sẽ trơ trọi ở thế giới bên ngoài đầy sóng gió nghiệt ngã, tớ sợ ngày đó, người lạ ạ!

Cậu muốn tớ thay đổi, muốn tớ trở nên phù hợp với cậu, muốn tớ khi sánh đôi bên cậu phải thật hoàn hảo, tự tin như cậu, nhưng hiện nay - tớ không thể! Tớ còn quá nhiều mệnh đề Nếu.. Thì... phải giải quyết, tớ cần thời gian để làm quen với ánh nắng chói chang của thế giới bên ngoài, cần thời gian để đôi chân thêm vững chắc trên bước đường đời, cần thời gian để thế giới nhỏ bé của mình được đẩy lùi về phía sau... khép lại cánh cửa tăm tối mà tớ tự giam mình vào trong... Nhưng cậu không có thời gian, cậu sống gấp gáp, vội vã như nhà thơ Xuân Diệu mà cậu thần tượng, cậu muốn cái gì đó phải thật rõ ràng, mạch lạc, phơi bày hiện hữu mà cậu có thể cầm, nắm bắt và biết chắc nó sẽ là của mình mãi mãi... Tớ chỉ... không thể mà thôi.

Cậu thắp lên hi vọng trong tớ, rằng tớ sẽ yêu, được yêu và sống một cuộc sống có khi còn hoàn hảo, đẹp đẽ hơn trong tưởng tượng, nhưng rồi chính cậu cũng từ từ, từ từ, chậm rãi không đau đớn rút lại hi vọng đó... cậu không dập tắt nó mà chỉ không cung cấp dưỡng khí, nguồn sống cho nó như ban đầu cậu từng làm.. Và rồi, việc cuối cùng tớ phải làm trước khi nó bùng cháy và phá tan căn phòng nhỏ bé của mình là tự tay dập tắt nó, tớ sợ vết bỏng mà ngọn lửa hi vọng ấy gây ra, tớ sợ mình sẽ bị ngọn lửa ấy thiêu rụi trong đam mê, trong ham muốn một cuộc sống mà cậu vạch ra cho chúng ta...

Cậu kiêu ngạo - cậu hoàn toàn có quyền làm như vậy, bởi cậu gần như hoàn hảo, quá hoàn hảo cho bất cứ ai như tớ - kẻ cô đơn lạc lõng lủi thủi trong thế giới của mình... bởi vậy ban đầu, tớ không tin là cậu có thật, không tin là cậu tồn tại, cậu có thể là sự thăng hoa trong trí tưởng tượng của tớ, là người mà tớ mong ngóng, chờ đón từng ngày đến bên và mang tớ đi, giải thoát tớ khỏi thế giới của mình.

Thế có chúa, Người lạ, trong những giây phút ta trò chuyện với nhau, tớ mong cậu là người đó đến chừng nào, có những lúc, tớ thực sự gục ngã trước từng lời cậu nói... cậu nói cậu có khả năng cưa đổ bất cứ ai, tớ cũng không cần quan tâm tớ có là một thử nghiệm của cậu, là một kỉ lục mới của cậu, tớ không quan tâm, không cần biết, bởi tớ tin hoàn toàn ở cậu và cậu đang thành thực với tớ, từng lời một... lần đầu tiên, trái tim tớ rung động thực sự trước một người hiện hữu, không phải là 1 nhân vật, không phải là một người sống cách xa nửa vòng trái đất chẳng bao giờ biết tớ là ai, không phải là một ảo ảnh tớ tự tạo ra, tô vẽ và khoác lên nó 2 chữ "hoàn hảo"... cậu hiện hữu, cậu có thật, cậu đang ở trước mặt tớ dưới dạng những câu chữ lời lẽ có cánh hết sức chân thật... Và cậu - Người lạ duy nhất đến được với tớ, đứng trước được thế giới và là người đầu tiên đến gần với tớ được như thế...

Nhưng... Cậu đã không bước vào, và tớ đã không bước ra... chúng ta lúc ấy cứ ngỡ đang ở chung trên một chiếc cầu, cả một thế giới chỉ có 2 người với những hứa hẹn... cậu nói đừng tiến tới cái gì vội, cứ như thế này, cứ như tớ là tớ và cậu là cậu.. cứ như 2 người ko phải bạn bè, không phải người yêu, nhưng lại cũng chẳng phải người xa lạ... mối quan hệ kì lạ cứ thế mà thôi...

Tớ thử làm, nhưng không làm được, tớ nản và rồi nhận ra sự thật rộng lớn hơn, chúng ta đang cùng đứng trên một cây cầu, nhưng lại ở 2 đầu cách xa nhau lắm... cậu ở bên thế giới thực, dần nhận ra tớ không như cậu mường tượng, tớ ở bên thế giới ảo, biết rằng cậu quá thực, quá hoàn hảo để đón nhận một người như tớ...

Tớ và cậu, chúng ta đều đã tiến rất sát đến thế giới của nhau, nhưng cậu đã nói cậu sẽ không để tớ kéo vào thế giới của tớ, mà cậu sẽ kéo tớ ra... Ôi, người lạ của tớ ơi, giá mà cậu biết được một điều, yêu là phải chia sẻ, giá như cậu chấp nhận cho tớ sống song song trong hai thế giới, giá như cậu chia sẻ cùng tớ một chút, chỉ một chút thôi trong thế giới của tớ thì tốt biết bao... Giá như cậu bớt kiêu ngạo đi 1 chút, chỉ 1 chút để nhìn xuống dưới, biết rằng dù tớ không đứng bằng cậu, nhưng cậu có thể hơi cúi 1 chút, tớ vươn lên một chút...

Thay đổi là 1 từ quá xa xỉ với tớ, tớ cố chấp, nhiều tật xấu, hay nếu.. thì.. Tớ nhận ra mình không phải người cậu cần và cậu muốn, cậu thấy tớ đặc biệt vì thực ra cậu đang nhìn lại mình 4 năm trước kia... 4 năm trước, cậu cũng là người sống nội tâm, cũng hay tự đưa mình vào những nỗi buồn vu vơ, những ngõ cụt không lối thoát và tự xót thương bản thân... và bây giờ, đối mặt với tớ - là cậu trong quá khứ... cậu muốn thay đổi tớ đơn giản vì cậu không thể đứng nhìn một người sẽ tự chôn vùi mình trong đau khổ, trong thế giới đen tối như cậu... Cậu đủ mạnh mẽ, tự tin và có động lực để vươn lên trong cuộc sống... cậu không muốn quay lại cái thế giới ấy, thế giới giờ là của tớ một lần nữa... Tớ hiểu, hoàn toàn hiểu và tớ chấp nhận điều đó.

Cậu không thể thay đổi, tớ biết, tớ không muốn điều đó ở cậu, nhưng ngược lại, tớ cũng thấy đáng tiếc và cực kì đáng tiếc là tớ cũng không thể thay đổi... Tớ là tớ, là con người của một đống những Nếu... Thì..., đống những mâu thuẫn, những câu hỏi không có câu trả lời. Tớ là một trò chơi mà không ai có thể phá đảo, tớ từng mong người đó là cậu, người lạ, nhưng không, cậu không thể đâu...

Tớ nói: một khi hết sự kết nối giữa chúng ta, một trong 2 người sẽ out trước... tớ có thể thức cả ngày, đến sáng hôm sau chỉ để ngồi tâm sự và chờ cậu reply từng câu ngắn ngủi nhưng liên tục... nhưng cuối cùng tớ đã out trước, tớ không muốn gây khó dễ cho cậu khi phải nói lời chào tạm biệt trước.

Chúng ta đã nhận ra, sự thật phũ phàng là mình không dành cho nhau, cậu và tớ, chúng ta vẫn phải mải miết kiếm tìm tình yêu thực sự của mình, sâu thẳm trong trái tim, tớ có nuối tiếc, tớ có ân hận vì lần đầu tiên trong đời, tớ rung động trước cậu, ở cậu có một sự hấp dẫn mãnh liệt mà tớ không bao giờ định nghĩa, gọi tên nó được... Nhưng nó không đủ mạnh để kéo chúng ta về phía nhau, giữa chúng ta, 2 người xa lạ tối hôm đó đơn giản là trao gửi cho nhau những tâm sự chân thành nhất, cho nhau những giây phút đẹp và đáng nhớ, nhiều kì lạ nhất...

Kì lạ - Tớ và cậu đều nói đi nói lại từ này, cậu gặp tớ là kì lạ, tớ tin cậu là điều kì lạ, cậu muốn tớ trở thành người yêu cậu là một điều kì lạ... và cuối cùng, điều kì lạ là giữa chúng ta chẳng có gì ràng buộc nhau cả...

Tớ sẽ không thất vọng đâu, một chút nuối tiếc thì có khi giữa chúng ta sẽ chẳng có gì ràng buộc... cậu là người hoàn hảo, là người tuyệt vời cho bất cứ ai, nhưng có lẽ, một phần nào đó của cậu không dành cho tớ, cả 2 chúng ta đều biết điều đó, phải không!

Giờ đây, khi 1 ngày đã qua đi, trong tớ vẫn còn thấy dư vị kì lạ mà cậu mang đến ngày hôm qua. Có lẽ, với cậu chuyện này sẽ không phải là vấn đề lớn, sẽ nhanh chóng phai nhạt dần, tớ cũng vậy, chỉ là mất thời gian gấp nhiều lần cậu mà thôi. Tớ luôn giữ những gì đẹp đỡ, kì lạ đặc biệt trong lòng, để đôi khi mở ra, nhìn lại và cảm thấy ấm áp một chút, sẽ nhớ tối ngày 12/4/09, có một người - Người lạ là cậu từng làm quen với tớ...

Tớ đã từng nói điều này rồi, giờ tớ sẽ nói lại: Cảm ơn cậu, Người lạ! Cậu đã mang đến cho tớ một buổi tối đặc biệt đến kì lạ, thật đến như ảo ảnh, cậu khiến một người như tớ mở lòng hơn, thành thực hơn và chân thực hơn, thậm chí còn giúp tớ hiểu bản thân mình hơn. Tớ biết, giữa chúng ta giờ đã không còn sự kết nối, dù vậy như một người bạn, một người bạn đặc biệt mà cậu không muốn có, tớ thầm mong cậu sẽ tìm được điều cậu đang kiếm tìm, mệt mỏi để kiếm tìm.. Một ngày cậu sẽ tìm đc, tớ cũng vậy, như chúng ta từng đồng ý với nhau: Thế giới nào cũng vậy, tình yêu là khó khăn, chỉ là trong thế giới của chúng ta, tìm kiếm tình yêu là khó gấp đôi mà thôi...

Cậu là người đặc biệt, cậu đến với như một người lạ, làm quen và khiến tớ thấy cậu thật thân quen và tin tưởng, nhưng rồi, đến cuối con đường ngắn ngủi, tớ lại nhận ra, cậu trở về là một con người lạ...

Có thể, một lúc nào đó, một nơi nào đó, trong hoàn cảnh nào đó thật đặc biệt, số phận lại cho chúng ta gặp mặt nhau, giáp mặt thực sự ngoài đời, lúc ấy, hãy chào nhau: Hi, Stranger - Xin chào, Người lạ nhé!

For the most amazing and weirdest day of my life - For You - My Lovely Stranger.


Loi hua chong phai - My Tam.mp3 - My Tam

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

DVD Liveshow Sóng Đa Tần - Online 17/4 - Super Great ^^

Hí hí, vậy là chờ mòn mỏi từ tận tháng 9 năm ngoái cuối cùng thì DVD Liveshow Sóng Đa Tần cũng online vào 17/4 này.



Nghe "quảng cáo" là có gift đi kèm khá đặc biệt, chả biết là cái gì... cơ mà ko quan trọng, ko có gì vẫn mua, giá lần này đội hơi bị kinh: 70k lận!

Trailer được tung ra từ lâu rùi bi h mới post... háo hức quá...


Trailer DVD Liveshow Sóng Đa Tần (17/4 Toàn quốc)




I Told You So - Mr.Geo (Sucked Day)

Ngày buồn... tháng chán... năm suck...

Trong khi 27 là hạn cuối để nộp luận văn, dù đã mần xong 50 trang nhưng chưa qua được cửa ải "duyệt".

http://i60.photobucket.com/albums/h39/george_clooney65179/Tet/15.jpg

Tình hình mới có xem qua mà đã bị bắt viết lại hơi bị nhiều! Số mìn là cái số bọ cắn rệp bâu cho nên làm không nên hồn cái việc gì.

Trong khi Knight Rider có nguy cơ bị cancel, ko được gặp bro Michael với lại bé KITT, các series mình thích chuẩn bị... end Season... không hiểu cái tháng 4 này mình bị sao gì chiếu? Chắc sao quả tạ hoặc quả núi nó đè...

Đáng lẽ sáng nay phải ngồi fix luận văn với lại bổ sung TLTK thì lại.. sinh tật chán đời record bản I Told You So mấy ngày qua cứ nghe âm ỉ suốt cả ngày...

I Told You So - Mr.Geo