Thứ Hai, 13 tháng 4, 2009

Hi, Stranger!

Buổi tối hôm ấy, cậu đã đến, mang lại cho tớ một cảm giác tớ chưa bao giờ có trong đời... Xin chào, Người lạ...

http://img254.imageshack.us/img254/1065/14004381138e3bdf22b5.jpg

Đột ngột, không báo trước, cậu ùa đến như một cơn bão lớn, mạnh mẽ, quyết liệt và rất quyết đoán. Ngay từ những dòng đầu tiên hiện lên trên khung cửa sổ chat của YIM, tớ đã biết cậu là người luôn chủ động, luôn tiến tới đầu tiên.

Và vẫn là tớ, tớ của rụt rè và luôn sợ hãi, tớ lảng tránh câu hỏi của cậu để chúng ta có thể nói những chuyện khác, chuyện trên trời, dưới biển, nhưng cuối cùng nó lại quay về ngay từ lúc câu chuyện bắt đầu: cậu là ai, mình là ai... chúng ta đã từng quen nhau chưa..

Chưa, đối với tớ, cậu là một người xa lạ, trong buồi tối bình thường như bao ngày khác, cậu đến với tớ qua YIM, cậu mang đến một cảm giác mới lạ, ấm áp và đầy tin tưởng, và tớ, lần đầu tiên trong đời bước một chân ra khỏi thế giới riêng của mình, để đón nhận cậu, người lạ ạ!

Những gì chúng ta có với nhau - nghe thật buồn cười, tối ấy có thể gọi là "tình một đêm" - chúng ta chưa giáp mặt nhau dù chỉ một lần, chưa nói chuyện với nhau dù chỉ một lần, chúng ta chỉ là 2 người vô tình đụng độ nhau và rồi có những giây phút đẹp để được sống thật với lòng mình, để tớ được nói với cậu những điều chẳng ai được biết... "Tình một đêm", tục đấy nhưng mà cũng thanh đấy, dư vị của một mối quan hệ giữa những người lạ có với nhau: phút nào đó mãnh liệt, chốc nào đó bùng cháy, lát nào đó lại lắng xuống êm đềm thật nhẹ nhàng và sâu lắng.

Ngạc nhiên và rồi đến tò mò, tớ ngạc nhiên vì cậu chủ động làm quen với một người lạ - lúc ấy, ta với nhau là những người lạ. Tớ tò mò muốn biết cậu là người thế nào, ra sao... Khởi đầu bằng một loạt những sự trùng lặp đến ngạc nhiên, mà cậu cũng phải thốt lên "Ôi trời ơi", còn tớ, tớ càng không hiểu sao một người như cậu lại ngạc nhiên đến thế? Cậu là ai hả người lạ? Cậu muốn gì ở tớ, một người lạ cũng như cậu?

Chúng ta bắt đầu câu chuyện chẳng khó khăn chút nào, nó cứ tự ùa đến mà như cậu nói với tớ: không dứt ra được, cứ hết chuyện này rồi đến chuyện khác... Câu chuyện buổi tối cứ thế trôi vèo vèo cho đến lúc cậu hỏi: "11h30 tối nay on được không?", tất nhiên là được chứ, tớ có mất gì đâu, cậu có mất gì đâu.. và lần đầu tiên, tớ cho cậu biết tên thật của tớ, điều tớ lảng tránh ngay từ khi bắt đầu câu chuyện của chúng ta, bởi giờ đây, tớ cảm thấy không còn nghi ngại gì ở cậu, bức tường bảo vệ dựng chắn giữa chúng ta coi như đã hạ xuống được một phần. Một phần thôi nhưng là cố gắng rất rất nhiều từ phía tớ... và cậu là ai, vẫn là một Người lạ...

11h45, tớ không thấp thỏm đâu, tớ chẳng mong đợi đâu, bởi chúng ta đã có gì với nhau? Nực cười nhỉ, một cuộc đối thoại ảo mà thật giữa 2 kẻ xa lạ chẳng có gì níu kéo tớ cũng như cậu, nhưng sao tớ vẫn ko rời bàn phím, mắt không rời màn hình, chờ đợi dù chỉ có 1% cơ hội: cậu sẽ online và buzz tớ.

Và cậu ở đó, lại gọi tớ, và cũng vội vã bằng những câu thoại rất ngắn như giục giã tớ phải đáp lời ngay... cậu mà, cậu thích những câu ngắn, nhanh, gọn, còn tớ, tỉ mẩn gõ những câu dài dằng dặc nhưng thằng ngốc chẳng hiểu cậu có kiên nhẫn mà đọc không. Ấy vậy mà cuộc nói chuyện vẫn kéo dài cho tới gần 2h sáng.

Tớ, giờ đây đã biết cậu rõ hơn 1 chút, chỉ 1 chút thôi cũng đủ bù vào 10% nghi ngại còn lại trong số 100% tin tưởng tớ dành cho cậu. Người lạ: tớ đã biết tên cậu, học ở đâu, sống ở đâu. Chỉ có vậy thôi cậu ạ, nhưng tớ vẫn tin tưởng cậu để mà chẳng che dấu gì hết về mình. Cậu năng động, luôn tự tin vào bản thân, cậu sống với tiêu chí "Cuộc sống là đầy những sự lựa chọn", cậu chọn cách sống thật đẹp, thật đáng khâm phục và nhiều mơ ước... Cậu luôn tiến tới, nắm lấy cơ hội mà không cần cân nhắc thiệt hơn... cậu tận hưởng cuộc sống thật vốn có, chấp nhận bị tổn thương để có được hạnh phúc...

Và thật sự làm tớ sợ hãi hơn, hóa ra cậu đã biết tớ, biết không cần thông qua cái nhìn vô tình trên đường, biết không phải là tận mắt sờ tận tay.. cậu biết tớ qua những lời kể, mà cho đến bây giờ tớ vẫn đang rối trong mớ bòng bong để đoán già đoán non người đã kể là ai...

Cậu đã biết tớ, từ hơn 4 năm trước, khi người đó cứ nhồi nhét những câu chuyện của 1 boy chuyên Văn lớp 10D4 duy nhất của Chu Văn An vào đầu cậu.. nói nói như thể những câu chuyện đó (thật hay không thì không biết) cứ bị người bạn đó lặp đi lặp lại... và cậu ấn tượng và có phần khâm phục tớ... Tớ thốt lên "Chúa ơi, lần đầu tiên có người khâm phục mình...".

Tớ không giỏi, tớ tự ti và luôn xấu hổ về mình, vậy mà lần đầu tiên trong đời tớ có người để mà "ấn tượng vì mình"... không phải vì tớ tài giỏi mà vì tớ đã đc học Chuyên Văn, học cái môn mà cậu suýt tí nữa thi vào nhưng rồi lại thôi... lúc ấy, cậu chưa phải là cậu của bây giờ, cậu giống tớ khi bị chi phối bởi người khác nên cậu thấy ấn tượng với tớ bởi tớ đã làm điều tớ muốn: học Văn.

Cậu liên tục "gào" lên "Oh my god, ôi chúa ơi"... và lặp đi lặp lại: thế giới sao rộng lớn nhưng lại bé nhỏ đến thế, cậu và tớ có đến 7 điểm trùng nhau, vâng, cậu lại tỉ mẩn ngồi đếm từng điểm một và làm tớ bất ngờ thực sự đến giật thót mình khi nói: "Thế thì tớ biết cậu là ai rồi..."

Tớ, bị một người lạ như cậu lôi vào trò chơi "Sự thật", cậu hỏi câu nào, Đ hay S là tớ tự nói ra hết... Ôi tớ lúc đó không tự nhận ra mình, 1 con người luôn đề phòng, luôn cảnh giác, luôn cẩn thận với mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên hiền lành, ngoan ngoãn như một con cừu...

Nhưng thật may, cậu không phải là sói.. cậu đơn giản là một người lạ vô tình làm quen với chính người cách đây nhiều năm đã gây ấn tượng cho cậu, hình ảnh tớ phai nhạt dần theo thời gian và đây, tối hôm ấy, chúng ta face to face - đối mặt qua.. yahoo và cả 2 đều giật mình: Ừ, thế giới nhỏ quá đi thôi...

Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chỉ qua những lời kể vu vơ (đúng hay sai tớ còn chưa biết, cậu cũng chẳng biết) về tớ hồi đó, giờ đây sau bằng ấy thời gian, cậu ngồi "đọc" tớ ra từng tí một... Thề có chúa, tớ còn chưa định nghĩa hết con người mình thì cậu, người lạ ạ, cậu đọc tớ ra như đọc một cuốn tiểu thuyết đơn giản phơi bày ngay trước mắt cậu: Cậu biết tớ là ai, tớ như thế nào, tớ sống ra sao, tớ muốn gì, khao khát gì và sợ hãi những gì...

Trong khi tớ vẫn đang định nghĩa cậu, tra cậu trong từ điển sống của tớ để tìm xem cậu thực sự là ai... tớ muốn biết nhiều về cậu như cậu biết tất cả về tớ, con người tớ vậy... Một phần nào đó, tớ hiểu cậu và tớ giống nhau, giống đến kì lạ và có những điểm chung đến kì lạ..

Cậu và tớ, dành hầu như tất cả thời gian để nói về nhau, nói về cuộc sống, nói về phong cách sống, chúng ta biết mình không phải như 99% những người còn lại trong thế giới của chúng ta... Tớ thấy mừng, mừng thật sự vì vô tình quen được người như cậu, muốn một thứ mà tớ thèm muốn từ lâu...

11h45, cái thời khắc mà cậu gọi rất dễ thương là "the first date" của chúng ta, cậu hồ hởi nói với tớ khi thấy tớ reply lại "tớ không muốn cậu biến mất, ít nhất thì cũng phải có một chút ràng buộc chứ...". Tớ chẳng thèm quan tâm cậu đang tán tỉnh hay cò cưa gì tớ, tớ chết giấc với câu đó... tớ cảm thấy mình là một cái gì đó đặc biệt trong mắt cậu... và hơn thế nữa...

Cậu biết tớ muốn gì, cần gì, và rồi cậu đề nghị "hãy để tớ.. phá đảo cậu nhé"... Cậu thật tự tin vào chính mình. cậu thật đáng nể vì luôn là người chủ động đưa ra những đề nghị... cực shock.

Cậu nói rằng, hãy để cậu là người giúp tớ bước ra khỏi thế giới ảo của mình, thế giới tớ đã tự tạo bao bọc quanh mình từ rất rất lâu mà không bao giờ muốn bước ra ngoài, cậu nói hãy đưa tay đây, cậu sẽ kéo tớ ra... Lúc ấy, ngay chính lúc ấy, đó là điều tớ khao khát nhất.

NHƯNG... chính lúc ấy, con người thật của tớ hiện ra, như cậu đã từng trách, từng "mắng" tớ rằng: Đừng có Nếu.. Thì.. , đừng có Nhưng nữa, cuộc sống là sự lựa chọn, hãy sống nhiệt tình, hết mình đi và đừng lùi bước.. không thể lúc nào cũng tính toán Nếu.. Thì.... mãi được. Nhưng... cậu - Người lạ ơi, tớ và cậu, dù có cho rằng chúng ta nhiều điểm chung, dù cho rằng chúng ta có thể là dành cho nhau, nhưng nếu chuyện không thành, không đi đến đâu, không như chúng ta tưởng tượng, không như cậu muốn, không như tớ đợi... thì sao?

Cậu mang đến cho tớ một lựa chọn, tớ rụt rè không muốn chọn, tớ đặt ra hàng chục câu hỏi Nếu.. Thì... cho tương lai, tương lai của... 2 người lạ mặt.

Tớ tự nhủ, mình có nên thắp lên hi vọng không, mình có nên mong chờ không, mình có nên đón nhận lời đề nghị quá đỗi bất ngờ, tử tế và... rất đặc biệt của cậu không? Và tật xấu của tớ lại tái phát: tớ hỏi, tớ đặt câu Nếu... Thì... và càng dấn sâu vào câu chuyện, Tớ dần nhận ra sự thật: Không! Và tớ đoán cậu cũng đang dần nhận ra điều đó.

Những sự hồ hởi, sự nhiệt tình, lòng đam mê từ lúc đầu lắng xuống, và nhường chỗ lại cho sự thật... Tớ và cậu - Người lạ ơi, chúng ta không phải dành cho nhau...

Cậu - Người luôn sống năng động, hướng tới tương lai với một hành trang vững chắc: biết 3 thứ tiếng, yêu thích đọc tiểu thuyết, thơ, yêu ngôn ngữ học và văn hóa Châu Âu, đó là Cậu, Cậu ưa nhìn, hấp dẫn người xung quoanh, tự tin và phong cách... tớ tự hỏi: tại sao đến giờ cậu vẫn một mình như tớ, cậu nói ừ, có lẽ do tiêu chuẩn của cậu quá cao, và cậu kiêu...

Tớ - Người quen sống nội tâm, khép mình, không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật với những khát khao âm ỉ luôn cháy trong con tim, tớ chỉ biết 1 thứ tiếng, tiểu thuyết không phải món ưa thích mà là điện ảnh, tớ hay xấu hổ và thiếu tin tưởng vào bản thân, tớ không đẹp trai, không ưa nhìn, không hấp dẫn người xung quanh.. đó là Tớ.

Cậu - Cậu không tìm một người bạn thân, mà tìm kiếm người yêu, người yêu của cậu phải đảm nhận cả 2 vị trí: Bạn thân và Người yêu... cậu muốn người ấy phải đặc biệt, phải biết cậu, hiểu cậu như người bạn và những lúc cần người ấy là người yêu, yêu cậu như chính con người cậu vốn có... Cậu muốn người đó ít nhất phải tương đương mình về kiến thức, phải hiểu biết rộng, biết được đằng sau một câu thơ, một câu nhạc, một vở kịch mà cậu thích xem, thích đọc, thích suy ngẫm, thích tìm hiểu chúng có ý nghĩa gì... cậu muốn người đó sống rộng mở như cậu, yêu đời như cậu và phải thật xứng đôi với cậu...

Tớ - Tớ không biết mình muốn gì, cần gì, chỉ biết tớ khát khao yêu và được yêu... tớ sống trong thế giới mộng mơ nên mọi hình ảnh đều không có thực, đôi khi nó nhạt nhòa, nhưng có khi lại rõ nét, nó vừa thực vừa ảo, chập chờn trong tưởng tưởng của tớ. Tớ yêu những thứ lãng mạn không có thật, tớ yêu một nhân vật, một bộ phim, một tình tiết thật cảm động và dễ thương trong phim, bởi tớ biết, tớ sẽ không bao giờ được như thế.. Người thiếu thốn tình cảm như tớ, sống khép mình như tớ luôn có một khao khát bước ra bên ngoài, như cậu từng giục giã tớ từng câu, từng chữ: đã đến lúc tớ bước ra ngoài, đón nhận cậu và đón nhận thế giới hiện thực, cho dù nó tàn nhẫn, nó khắc nghiệt hay êm đềm nhẹ nhõm thì cũng là cuộc sống thực... Đã đến lúc tớ xé vỏ bọc bao quanh và bước ra... NHƯNG người lạ ơi, tớ chưa sẵn sàng.

Tớ và cậu - Tưởng chừng định mệnh cho chúng ta biết nhau hơn 5 năm trước, để 5 năm sau định mệnh lại cho chúng ta được gặp nhau qua những câu chữ khô khan bề ngoài nhưng thấm đẫm tình cảm bên trong nhưng rồi sự thật lại dùng đôi cánh rộng lớn của nó để bao phủ lên chúng ta - 2 người lạ.

Tớ sợ một ngày, khi cậu nhận ra tớ không phải là người cậu muốn, tớ sợ một ngày tớ thấy mình không xứng đáng với cậu, tớ sợ một ngày chúng ta không thể tiến tới một tình yêu đẹp như cả 2 đều tưởng tưởng, đều mong muốn khao khát, nhưng lại không thể lùi lại cái ngưỡng "bạn thân" mà cậu không muốn có... như vậy thì tớ sẽ ra sao, cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ buồn, sẽ đau khổ nhưng nó sẽ qua nhanh, rất nhanh bởi cậu là người rất mạnh mẽ, rất tự chủ và độc lập... chỉ còn lại tớ, giờ đây không thể quay về thế giới nhỏ bé tăm tối của mình, tớ sẽ trơ trọi ở thế giới bên ngoài đầy sóng gió nghiệt ngã, tớ sợ ngày đó, người lạ ạ!

Cậu muốn tớ thay đổi, muốn tớ trở nên phù hợp với cậu, muốn tớ khi sánh đôi bên cậu phải thật hoàn hảo, tự tin như cậu, nhưng hiện nay - tớ không thể! Tớ còn quá nhiều mệnh đề Nếu.. Thì... phải giải quyết, tớ cần thời gian để làm quen với ánh nắng chói chang của thế giới bên ngoài, cần thời gian để đôi chân thêm vững chắc trên bước đường đời, cần thời gian để thế giới nhỏ bé của mình được đẩy lùi về phía sau... khép lại cánh cửa tăm tối mà tớ tự giam mình vào trong... Nhưng cậu không có thời gian, cậu sống gấp gáp, vội vã như nhà thơ Xuân Diệu mà cậu thần tượng, cậu muốn cái gì đó phải thật rõ ràng, mạch lạc, phơi bày hiện hữu mà cậu có thể cầm, nắm bắt và biết chắc nó sẽ là của mình mãi mãi... Tớ chỉ... không thể mà thôi.

Cậu thắp lên hi vọng trong tớ, rằng tớ sẽ yêu, được yêu và sống một cuộc sống có khi còn hoàn hảo, đẹp đẽ hơn trong tưởng tượng, nhưng rồi chính cậu cũng từ từ, từ từ, chậm rãi không đau đớn rút lại hi vọng đó... cậu không dập tắt nó mà chỉ không cung cấp dưỡng khí, nguồn sống cho nó như ban đầu cậu từng làm.. Và rồi, việc cuối cùng tớ phải làm trước khi nó bùng cháy và phá tan căn phòng nhỏ bé của mình là tự tay dập tắt nó, tớ sợ vết bỏng mà ngọn lửa hi vọng ấy gây ra, tớ sợ mình sẽ bị ngọn lửa ấy thiêu rụi trong đam mê, trong ham muốn một cuộc sống mà cậu vạch ra cho chúng ta...

Cậu kiêu ngạo - cậu hoàn toàn có quyền làm như vậy, bởi cậu gần như hoàn hảo, quá hoàn hảo cho bất cứ ai như tớ - kẻ cô đơn lạc lõng lủi thủi trong thế giới của mình... bởi vậy ban đầu, tớ không tin là cậu có thật, không tin là cậu tồn tại, cậu có thể là sự thăng hoa trong trí tưởng tượng của tớ, là người mà tớ mong ngóng, chờ đón từng ngày đến bên và mang tớ đi, giải thoát tớ khỏi thế giới của mình.

Thế có chúa, Người lạ, trong những giây phút ta trò chuyện với nhau, tớ mong cậu là người đó đến chừng nào, có những lúc, tớ thực sự gục ngã trước từng lời cậu nói... cậu nói cậu có khả năng cưa đổ bất cứ ai, tớ cũng không cần quan tâm tớ có là một thử nghiệm của cậu, là một kỉ lục mới của cậu, tớ không quan tâm, không cần biết, bởi tớ tin hoàn toàn ở cậu và cậu đang thành thực với tớ, từng lời một... lần đầu tiên, trái tim tớ rung động thực sự trước một người hiện hữu, không phải là 1 nhân vật, không phải là một người sống cách xa nửa vòng trái đất chẳng bao giờ biết tớ là ai, không phải là một ảo ảnh tớ tự tạo ra, tô vẽ và khoác lên nó 2 chữ "hoàn hảo"... cậu hiện hữu, cậu có thật, cậu đang ở trước mặt tớ dưới dạng những câu chữ lời lẽ có cánh hết sức chân thật... Và cậu - Người lạ duy nhất đến được với tớ, đứng trước được thế giới và là người đầu tiên đến gần với tớ được như thế...

Nhưng... Cậu đã không bước vào, và tớ đã không bước ra... chúng ta lúc ấy cứ ngỡ đang ở chung trên một chiếc cầu, cả một thế giới chỉ có 2 người với những hứa hẹn... cậu nói đừng tiến tới cái gì vội, cứ như thế này, cứ như tớ là tớ và cậu là cậu.. cứ như 2 người ko phải bạn bè, không phải người yêu, nhưng lại cũng chẳng phải người xa lạ... mối quan hệ kì lạ cứ thế mà thôi...

Tớ thử làm, nhưng không làm được, tớ nản và rồi nhận ra sự thật rộng lớn hơn, chúng ta đang cùng đứng trên một cây cầu, nhưng lại ở 2 đầu cách xa nhau lắm... cậu ở bên thế giới thực, dần nhận ra tớ không như cậu mường tượng, tớ ở bên thế giới ảo, biết rằng cậu quá thực, quá hoàn hảo để đón nhận một người như tớ...

Tớ và cậu, chúng ta đều đã tiến rất sát đến thế giới của nhau, nhưng cậu đã nói cậu sẽ không để tớ kéo vào thế giới của tớ, mà cậu sẽ kéo tớ ra... Ôi, người lạ của tớ ơi, giá mà cậu biết được một điều, yêu là phải chia sẻ, giá như cậu chấp nhận cho tớ sống song song trong hai thế giới, giá như cậu chia sẻ cùng tớ một chút, chỉ một chút thôi trong thế giới của tớ thì tốt biết bao... Giá như cậu bớt kiêu ngạo đi 1 chút, chỉ 1 chút để nhìn xuống dưới, biết rằng dù tớ không đứng bằng cậu, nhưng cậu có thể hơi cúi 1 chút, tớ vươn lên một chút...

Thay đổi là 1 từ quá xa xỉ với tớ, tớ cố chấp, nhiều tật xấu, hay nếu.. thì.. Tớ nhận ra mình không phải người cậu cần và cậu muốn, cậu thấy tớ đặc biệt vì thực ra cậu đang nhìn lại mình 4 năm trước kia... 4 năm trước, cậu cũng là người sống nội tâm, cũng hay tự đưa mình vào những nỗi buồn vu vơ, những ngõ cụt không lối thoát và tự xót thương bản thân... và bây giờ, đối mặt với tớ - là cậu trong quá khứ... cậu muốn thay đổi tớ đơn giản vì cậu không thể đứng nhìn một người sẽ tự chôn vùi mình trong đau khổ, trong thế giới đen tối như cậu... Cậu đủ mạnh mẽ, tự tin và có động lực để vươn lên trong cuộc sống... cậu không muốn quay lại cái thế giới ấy, thế giới giờ là của tớ một lần nữa... Tớ hiểu, hoàn toàn hiểu và tớ chấp nhận điều đó.

Cậu không thể thay đổi, tớ biết, tớ không muốn điều đó ở cậu, nhưng ngược lại, tớ cũng thấy đáng tiếc và cực kì đáng tiếc là tớ cũng không thể thay đổi... Tớ là tớ, là con người của một đống những Nếu... Thì..., đống những mâu thuẫn, những câu hỏi không có câu trả lời. Tớ là một trò chơi mà không ai có thể phá đảo, tớ từng mong người đó là cậu, người lạ, nhưng không, cậu không thể đâu...

Tớ nói: một khi hết sự kết nối giữa chúng ta, một trong 2 người sẽ out trước... tớ có thể thức cả ngày, đến sáng hôm sau chỉ để ngồi tâm sự và chờ cậu reply từng câu ngắn ngủi nhưng liên tục... nhưng cuối cùng tớ đã out trước, tớ không muốn gây khó dễ cho cậu khi phải nói lời chào tạm biệt trước.

Chúng ta đã nhận ra, sự thật phũ phàng là mình không dành cho nhau, cậu và tớ, chúng ta vẫn phải mải miết kiếm tìm tình yêu thực sự của mình, sâu thẳm trong trái tim, tớ có nuối tiếc, tớ có ân hận vì lần đầu tiên trong đời, tớ rung động trước cậu, ở cậu có một sự hấp dẫn mãnh liệt mà tớ không bao giờ định nghĩa, gọi tên nó được... Nhưng nó không đủ mạnh để kéo chúng ta về phía nhau, giữa chúng ta, 2 người xa lạ tối hôm đó đơn giản là trao gửi cho nhau những tâm sự chân thành nhất, cho nhau những giây phút đẹp và đáng nhớ, nhiều kì lạ nhất...

Kì lạ - Tớ và cậu đều nói đi nói lại từ này, cậu gặp tớ là kì lạ, tớ tin cậu là điều kì lạ, cậu muốn tớ trở thành người yêu cậu là một điều kì lạ... và cuối cùng, điều kì lạ là giữa chúng ta chẳng có gì ràng buộc nhau cả...

Tớ sẽ không thất vọng đâu, một chút nuối tiếc thì có khi giữa chúng ta sẽ chẳng có gì ràng buộc... cậu là người hoàn hảo, là người tuyệt vời cho bất cứ ai, nhưng có lẽ, một phần nào đó của cậu không dành cho tớ, cả 2 chúng ta đều biết điều đó, phải không!

Giờ đây, khi 1 ngày đã qua đi, trong tớ vẫn còn thấy dư vị kì lạ mà cậu mang đến ngày hôm qua. Có lẽ, với cậu chuyện này sẽ không phải là vấn đề lớn, sẽ nhanh chóng phai nhạt dần, tớ cũng vậy, chỉ là mất thời gian gấp nhiều lần cậu mà thôi. Tớ luôn giữ những gì đẹp đỡ, kì lạ đặc biệt trong lòng, để đôi khi mở ra, nhìn lại và cảm thấy ấm áp một chút, sẽ nhớ tối ngày 12/4/09, có một người - Người lạ là cậu từng làm quen với tớ...

Tớ đã từng nói điều này rồi, giờ tớ sẽ nói lại: Cảm ơn cậu, Người lạ! Cậu đã mang đến cho tớ một buổi tối đặc biệt đến kì lạ, thật đến như ảo ảnh, cậu khiến một người như tớ mở lòng hơn, thành thực hơn và chân thực hơn, thậm chí còn giúp tớ hiểu bản thân mình hơn. Tớ biết, giữa chúng ta giờ đã không còn sự kết nối, dù vậy như một người bạn, một người bạn đặc biệt mà cậu không muốn có, tớ thầm mong cậu sẽ tìm được điều cậu đang kiếm tìm, mệt mỏi để kiếm tìm.. Một ngày cậu sẽ tìm đc, tớ cũng vậy, như chúng ta từng đồng ý với nhau: Thế giới nào cũng vậy, tình yêu là khó khăn, chỉ là trong thế giới của chúng ta, tìm kiếm tình yêu là khó gấp đôi mà thôi...

Cậu là người đặc biệt, cậu đến với như một người lạ, làm quen và khiến tớ thấy cậu thật thân quen và tin tưởng, nhưng rồi, đến cuối con đường ngắn ngủi, tớ lại nhận ra, cậu trở về là một con người lạ...

Có thể, một lúc nào đó, một nơi nào đó, trong hoàn cảnh nào đó thật đặc biệt, số phận lại cho chúng ta gặp mặt nhau, giáp mặt thực sự ngoài đời, lúc ấy, hãy chào nhau: Hi, Stranger - Xin chào, Người lạ nhé!

For the most amazing and weirdest day of my life - For You - My Lovely Stranger.


Loi hua chong phai - My Tam.mp3 - My Tam