Thứ Hai, 9 tháng 3, 2009

Yes, It's Happen Again - Vâng, nó lại đến...

Vậy đấy, dù chỉ mới bắt đầu tháng 3 đc có 9 ngày, vào cái lúc mà mình ko mong đợi nhất thì cái cảm xúc ấy lại quay trở lại… bất ngờ… ồ ạt… mạnh mẽ và thật tàn nhẫn…

http://img100.imageshack.us/img100/2826/westlifehomerr5dw3.jpg

Còn nhớ cách đây hơn 5 năm, trong tâm trí mình vẫn in đậm cái ngày ấy, cái ngày bình thường như bao ngày nhưng đó lại là lần đầu “nó” đến…

Chưa tàn nhẫn đâu, nó âm ỉ và rồi cứ bùng phát liên tục mỗi khi mình nhớ lại. Kể từ đó, mình đã biết cảm xúc này, nó từ đâu đến, do đâu và mình sẽ phải đối mặt với nó như thế nào.

Kể cũng nực cười, ban đầu mình ngộ nhận, đó là tình yêu… ừ thì cứ cho là vậy, vào cái tuổi khi cuối 17, đầu 18, khi con người ta đã bước sang cái ngưỡng gọi là “thanh niên” thì cũng là lúc cảm xúc phát triển ở mức độ “thăng hoa” nhất, nói thì có vẻ văn vẻ cơ mà huỵch toẹt ra nghĩa là… hâm hâm nhất.

“Yêu”, mình đã “yêu”, vớ vẩn, mình không hề nghĩ thế khi lần đầu tiên cái cảm giác ấy đến, nhưng rồi sau nhiều năm, nó qua đi và phai nhạt dần, rồi bỗng chốc 1 hôm nó lại quay trở lại, cũng lại ào ạt, mạnh mẽ như những cơn sóng to chực vồ lấy bờ cát.

Nó toàn đến vào cái lúc mình không mong đợi, khi mình đang vui, đơn giản là đang “phởn” để tận hưởng cuộc sống vốn đã khó khăn nhưng mình luôn nhìn với con mắt “vui lên đi”… nó đến và xô mình ngã gục, không thể gượng dậy và không thể chống đỡ, nói đúng hơn là không muốn chống đỡ… tại cái cảm giác ấy vừa nghiệt ngã, vừa đau khổ, vừa dằn vặt, nó như một ngọn núi lửa chưa bao giờ tuôn trào bùng phát mà chỉ âm ỉ cứ mỗi lần rên lên những âm thanh khủng khiếp và lại tắt lịm, chờ một ngày kia lại “gào thét” trở lại.

Kể từ cái ngày ấy 5 năm trước, mình không nhớ đã bao nhiêu lần bị rơi vào cái cảm giác này, mình đã đặt tên cho nó là “đến hẹn lại lên”, cơ mà sao nó bất ngờ thế, mỗi lần nó đến mình lại thấy quá bất ngờ. “Chất xúc tác”, mình đã thề là tránh xa mấy cái chất xúc tác ấy đi, nhưng khổ là không được, nó muôn hình muôn vẻ muôn màu muôn trạng muôn cách thức…

Có thể nói càng ngày nó càng “thật” hơn, càng thật bao nhiêu mình lại càng chìm sâu vào ảo ảnh bấy nhiêu.

Mỗi lần như thế, từ trước khi có R, mình luôn bị rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hư hư thực thực. Đau đấy, xót đấy nhưng mà lại vui, vui trong lòng vì nhận ra mình cũng biết đau biết khổ, nước mắt lại rơi và lại biết mình vẫn còn được khóc…

Vớ vẩn! Khóc thì ai chả khóc đc, nhưng sao nước mắt nó lại mặn chát đến thế. Đau muốn chết đi được, khó chịu muốn chết đi được, bức bối muốn chết đi được, sao ngọn núi lửa không bùng phát nổ tung cho rồi, cứ âm ỉ cháy ran trong lòng.

Và mình nhận ra chỉ là do mình thôi, muốn nó nổ lắm mà không được, mình nghĩ mình có bất hạnh không, có đau khổ không? KHÔNG, mình sướng hơn gấp chục vạn lần những đứa trẻ mồ côi, bệnh tật, hay hoàn cảnh còn khốn nạn cùng cực… nhưng sao mình thèm được như thế, để không phải “nhàn cư vi” mà “bất thiện” rồi suy nghĩ mông lung lại khóc một mình.

Mỗi lần đau trong cái cảm giác ấy là mỗi lần mình học được một bài học. Sau khi vui vình được “đau khổ” và thèm khát hạnh phúc, mình lại ghê tởm con người mình. Cứ “cơn sóng” này qua đi chưa lâu, dư âm của nó để lại còn nhiều thì cơn sóng khác lại đến… không thể cưỡng lại được và mình lại tự nguyện để nó đập vào người, cuốn trôi đi mọi cảm giác xưa cũ để được chìm đắm trong “cái đau khổ” mới.

Hồi đấy còn nhớ mỗi lần chat với R là mỗi lần khóc nức nở trên bàn phím, tay gõ liên tục như người điên, nước mắt giàn giụa và không thể nhìn thấy màn hình… nếu có cái camera ghi lại chắc mình không dám xem lại bao giờ.

Mình có “chung thủy” không? Lại một câu hỏi khốn nạn và nực cười, làm sao mà biết được! Đã thử đâu biết! Nhưng mình lại thấy mình là một kẻ nhanh chóng thay đổi như sao xẹt… chốc chốc, lát lát là lại đã thành con người khác…

Tại sao? Bởi cái dư âm của “những con sóng” không để lại lâu, có cái đc dăm năm (lần đầu tiên), có cái được nửa tháng, nhưng có cái chỉ được dăm bữa… có cái chỉ để đến tối nhớ lại khúc khích cười một mình, xuýt xoa một mình và rồi…quên thẳng vào bình minh hôm sau.

Chống đỡ! Ít lắm, mỗi lần chìm đắm vào “cơn sóng cảm xúc” ấy là mỗi lần chỉ muốn thoát ra thật nhanh, nhưng không hiểu sao mỗi lần nó đến lại… không muốn tránh đi? Cuộc sống quá nhàm chán chăng? Chưa đủ kịch tính chăng?

5 năm trôi qua, giờ đã 22 tuổi… cuộc sống trước mắt, tương lai trước mắt mà không hề, KHÔNG HỀ muốn bước tiếp… huống chi khi đang nhìn đời trong “cơn sóng cảm xúc” thì cái KHÔNG HỀ lại càng thôi thúc mạnh hơn.

Nghĩ đến cái chết, ok! Mình cố tìm mọi lí do để duy trì cái SỐNG được ngày nào hay ngày đấy, cố đặt ra những mục đích nhỏ, rồi to dần (chưa to quá) để níu kéo cái gọi là SỐNG, nhưng không… Mỗi lần “cơn sóng cảm xúc” đến là chỉ muốn kết thúc thật nhanh, bởi mình biết tương lai, cuộc sống và toàn bộ những gì chờ đón mình phía trước thật không như ảo ảnh một chút nào.

Đã cố lắm rồi, đã cố làm cuộc sống có ý nghĩa hơn, đã cố mạnh mẽ hơn, đã cố trưởng thành hơn, già dặn hơn chín chắn hơn, dũng cảm hơn để đối mặt với thử thách… vậy mà sao càng ngày bước chân càng chùn, cơ thể càng mệt mỏi… lí do SỐNG cứ ít dần, ít dần.

Thậm chí 2 phút trước khi chưa ngồi để trút bầu tâm sự vào cái bài này chỉ muốn 1 lọ Sleep Pills cho xong. Cơ mà đấy, mạnh mẽ cho lắm vào để rồi lại không thể quyết định được: SỐNG hay CHẾT.

Với mình, cái gọi là Chết như một sự giải thoát, nhưng lại chưa bao giờ đủ tự tin để tìm đến sự giải thoát. Chết là hết. Đúng đấy, đúng quá cơ: chấm dứt thiện, ác, chính, tà, đau khổ, hạnh phúc…

Mình đã nghe, đã đọc, đã xem quá nhiều rồi, chiêm nghiệm đúng lắm: Sống không thật với chính mình thì còn đau khổ hơn là cái Chết. Có những cái “Sống để dạ, chết mang theo” nhưng làm sao mà chết được đây…

Mỗi khi ở trong cái đợt cảm xúc như thế này, 1 mình… mình quen rồi nhưng vẫn cô đơn lắm, rồi có R, mọi tâm sự mình đều tâm sự với nó, nó như cái phao níu kéo mình để không bị “con sóng cảm xúc” kéo tuột ra ngoài đại dương (lại đang khóc này…)

Nhưng R lại có cuộc sống riêng của nó, nó không thể ở bên mình mãi, không thể san sẻ với mình mãi… và những lúc ấy (như lúc này) mình đau khổ lắm… nhục nhã lắm… như rơi tọt vào hố sâu mà không bao giờ mình thoát ngoài được.

…………………………

Hết rồi! Chỉ muốn lúc đó đến thật nhanh… đến cái lúc mà cái cảm xúc vừa đau đớn vừa ngọt ngào này qua đi, mình lại có thể “trả vờ” vui vẻ, trả vờ nở nụ cười với mọi người, lại đi vào những niềm vui nhỏ nhoi khác… chờ cái ngày nhắm mắt xuôi tay đến thật nhanh…

Nó sẽ hết, sẽ qua thôi, không lâu đâu! Khóc đấy, đau đấy nhưng lại cười vào ngày mai… dù biết rằng một ngày không xa, không lâu, không báo trước, đột ngột như một cơn bão lớn, con sóng lớn ấy lại ập đến, núi lửa lại trực phun trào mà không bao giờ dòng dung nham có thể bắn vọt ra ngoài… Đó là câu chuyện của mình, câu chuyện của một kẻ khốn nạn mắc kẹt trong chính cái lồng do mình tạo nên, đắm chìm chết ngụp trong mớ cảm xúc hỗn độn vừa đau khổ vừa hạnh phúc…

Và mình lại ước, ước gì thì chỉ có mình biết, R biết, trời biết, đất biết… Cái mong ước không xa nhưng không bao giờ có thể với tới, chạm tới dù chỉ trong giấc mơ… Sự thật mọi ảo ảnh không thể trở thành hiện thực, nhưng nó mang lại một sự ấm áp trong những lúc bị cơn sóng lạnh của cảm xúc cuốn trôi…

Ngày mai… lại một ngày nặng nề sắp đến, cái cảm xúc này còn vương lại được bao lâu, mình còn được vừa đau khổ, bất hạnh nhưng cũng lại hạnh phúc trong ảo ảnh được bao lâu… mình không biết, chưa bao giờ biết và không bao giờ muốn biết…

Và đây, nguyên nhân đây…